Dưới đây là danh sách Ngũ hành của tôi thiếu em Chúng ta cùng tìm hiểu nhé
Truyện được lấy cảm hứng từ phần cùng tên trong tác phẩm Vì hài hòa mà phấn đấu. Truyện khoái xuyên này tôi đọc khá lâu rồi nên không quá nhớ rõ. Tuy nhiên, khi tìm lại thì mới nhận ra đây là một truyện tôi từng khá thích, và phần Ngũ hành của ta thiếu ngươi chính là phần tôi ấn tượng nhất trong toàn truyện. Do đó tôi cực kỳ chờ mong tác giả phát triển riêng nó thành một câu chuyện hấp dẫn.

Truyện thuộc thể loại linh dị thần quái. Có thể sẽ thành kinh dị với một số người. Với tôi thì nó chưa đáng sợ lắm, nhưng đủ ấn tượng. Tác giả xây dựng các câu chuyện nhỏ rất tốt. Cách khai thác từ truyện dân gian, đến các sự kiện có thật hay tự nghĩ ra để hợp với cốt truyện chính, đều logic, hấp dẫn. Vì giữ nhân thiết hai nhân vật chính nên thật sự yếu tố tình yêu không có quá nhiều, song mấy vụ yêu ma quỷ quái thì liên tục luôn. Chu Gia Ngư thể chất thuần âm (do là trùng sinh), là “bánh ngọt”, là “kem ly” trong mắt đám vật xấu nên dính suốt. Ra ngoài ăn đêm là hết bị bắt minh hôn đến bị nguyền rủa, đi đến nơi nào là nơi đó có xác chết, có ma quỷ… Cái thể chất này tựa như chỗ nào có Conan là có vụ án ấy. Không có Lâm Trục Thủy, Chu Gia Ngư vẫn có những cuộc phiêu lưu khám phá khá giật gân. Dù sao thì Chu Gia Ngư không thể ở bên Lâm Trục Thủy 24/7 được. Thành ra cả truyện 100% là huyền huyễn linh dị thì chỉ được tầm 50-60% là yêu đương. Được cái tác giả lồng ghép các yếu tố rất nhuần nhuyễn nên đọc vẫn hay. Trong gay cấn hồi hộp có hài hước từ Chu Gia Ngư, Thẩm Nhất Cùng, Lâm Giác…kết hợp với màu hồng phơi phới từ Chu Gia Ngư và Lâm Trục Thủy, nên hoàn toàn không có cảm giác ngán. Đang chạy trốn khỏi quỷ nghe được Chu Gia Ngư đọc lý luận Đảng, hay cùng Thẩm Nhất Cùng trêu đùa, hoặc cầm chặt tay Lâm Trục Thủy, thì coi như tan hết sợ hãi luôn.
Nhà ma, bệnh viện tâm thần, trường học, búp bê sứ, minh hôn, người giấy, nhóm thám hiểm, chó địa ngục, hầm trú ẩn thời chiến tranh, ngôi làng giết trẻ sinh đôi….là nhân vật chính của các vụ việc ly kỳ lớn nhỏ. Tuy nhiên, sau tất cả, vẫn là lòng người hiểm ác. “Con người nhiều khi còn đáng sợ hơn cả quỷ”, tác giả biểu hiện điều này rõ ràng trong tác phẩm của mình. Đôi khi tôi cũng không biết nên ghét đám ma quỷ/kẻ sát nhân hay là nên đáng thương họ nữa. Vai phản diện Từ Kinh Hỏa, Khương Tú hay Mạnh Dương Thiên là hậu quả của môi trường, của gia đình, của xã hội. Họ phạm sai lầm, không đáng tha thứ, nhưng cuối cùng lại chỉ mong chết để được giải thoát.

Chu Gia Ngư rất moe. Đọc tên thôi đã thấy moe rồi. Tính cách của Chu Gia Ngư có điểm “nhuyễn”, dễ mềm lòng, quan tâm đến mọi người xung quanh, nấu ăn ngon, hay tò mò… Nghiêm khắc nhận xét, tôi không thấy tính cách của hắn đặc sắc lắm. Trong phim kinh dị, kiểu như Chu Gia Ngư thường là pháo hôi chết sớm. Nếu không phải Chu Gia Ngư gặp được Lâm Trục Thủy, được bảo hộ kỹ lưỡng, thì hắn hẳn phải chết cả chục lần ấy. Nhiều khi chỉ vì tính tò mò của mình, Chu Gia Ngư dính dáng vào những cái không đáng, tôi có chút bực mình. Rõ ràng biết thể chất của mình gây rắc rối thế nào, Chu Gia Ngư vẫn không biết rút kinh nghiệm. Dường như tác giả muốn nhấn mạnh tầm quan trọng và sự quan tâm của Lâm Trục Thủy với Chu Gia Ngư nên thi thoảng để xuất hiện vài vụ vớ vẩn. Tuy nó thúc đẩy phát triển tình cảm của CP chính, tôi cảm giác nó hơi hạ thấp IQ của Chu Gia Ngư (dù nói thật, IQ vốn không cao lắm).
Chu Gia Ngư quá cẩn trọng, quá lo lắng sợ hãi trước tình cảm này. Cũng đúng thôi, là đồng tính, đối phương lại là Lâm tiên sinh nổi tiếng giới phong thủy, có cảm giác cao xa vô cùng. Khi âm ngọc hỏng khiến cho trận pháp không có tác dụng, Lâm Trục Thủy bị tra tấn bởi cực dương hỏa, Lâm Trục Thủy đã hôn Chu Gia Ngư. Chu Gia Ngư lại không dám cho Lâm Trục Thủy biết, sợ gây ra xa cách. Tại trong hầm trú ẩn thời dân quốc, mọi người đều nằm mộng thấy khát vọng sâu nhất trong lòng. Chu Gia Ngư thấy Lâm Trục Thủy, Lâm Trục Thủy thấy Chu Gia Ngư. Nhưng Chu Gia Ngư không dám tin, chỉ nghĩ ý của Lâm Trục Thủy không phải theo hướng mình luôn mơ tưởng. Chu Gia Ngư không dám hỏi thẳng vì sợ là hiểu nhầm. Khi Lâm Trục Thủy thẳng thắn bộc lộ tình cảm, Chu Gia Ngư lại cho rằng đó là nằm mơ, Tế Bát khẳng định mãi cũng không thuyết phục được. Chu Gia Ngư như thế này, thật làm người ta thấy bất đắc dĩ, lại có chút đáng thương. Không dám yêu, không dám tranh thủ, vì quá yêu, quá trân trọng.
Nói chung dạng nhân vật giống Chu Gia Ngư không phải dạng tôi thích, nhưng tôi cũng không ghét. Trái lại, tôi đánh giá cao sự hiểu chuyện, thông minh lúc cần thông minh, và kiên cường của Chu Gia Ngư. Có thể bản lĩnh của Chu Gia Ngư kém hơn mọi người xung quanh, hắn lại không sợ hãi phải bôn ba, không lùi bước trước khó khăn. Chu Gia Ngư luôn cố thể hiện điểm mạnh của mình và hạn chế điểm yếu để không làm người khác khó chịu, không kéo chân sau. Chu Gia Ngư nhìn có vẻ yếu đuối, nội tâm lại rất mạnh mẽ. Việc Chu Gia Ngư hút thuốc lá cũng làm nổi bật điều này.
Trong tình yêu, Chu Gia Ngư lo được lo mất, nhưng khi được Lâm Trục Thủy khẳng định, hắn bộc lộ toàn bộ bản thân, yêu chân thành, thẳng thắn, không ngại ánh mắt người ngoài. Hình ảnh Chu Gia Ngư an bình tựa trong lồng ngực Lâm Trục Thủy, hay những lời nói trực tiếp đáng yêu của Chu Gia Ngư với Lâm Trục Thủy đều dễ dàng làm tôi cảm nhận được hạnh phúc.
“Cậu đang nhìn tôi?” Cũng không biết có phải là ánh mắt Chu Gia Ngư quá mức nóng cháy hay không, Lâm Trục Thủy đúng là cảm giác được.
“Vâng”. Chu Gia Ngư thấy không ổn lắm, nhưng vẫn thừa nhận. Hắn thấp giọng nói: “Tiên sinh thực xinh đẹp.” Trầm mặc một lát sau lại bổ sung một câu, “Nhìn thế nào cũng nhìn không đủ”.
Lâm Trục Thủy chợt ngừng cước bộ. Y hơi xoay đầu đi, đối mặt với Chu Gia Ngư, sau đó nói với ngữ khí nghiêm túc: “Lại muốn hôn cậu thì phải làm thế nào?”

Kỳ thật truyện chủ thụ nên toàn là góc nhìn của Chu Gia Ngư (trừ đoạn cuối sau khi Chu Gia Ngư chết). Tôi rất muốn biết Lâm Trục Thủy là nghĩ như thế nào, diễn biến tâm lý ra sao. Lâm Trục Thủy nhìn không rõ, nhưng lại bị Chu Gia Ngư hấp dẫn, hẳn phải trải qua cả một quá trình. Từ tò mò nhận thức, đến quan tâm chăm sóc, đến trở thành một phần máu thịt không thể dứt bỏ.
“Tiên sinh, nếu tôi không phát hiện điều khác thường mà đi theo nó thì sao?”
“Tiểu ngu xuẩn, tôi tại, nó đừng nghĩ chạm vào cậu”.
Xem thêm|: Bà bầu đi lễ chùa đầu năm: Dưới góc nhìn tâm linh và khoa … – Eva
Lâm Trục Thủy không lãnh đạm xa cách như trong Vì hài hòa mà phấn đấu. Hoặc có lẽ trong tiểu thuyết dài, không gian phát triển lớn hơn nên độ dãn của nhân vật nhiều hơn. Lâm Trục Thủy ở đây vẫn là lãnh đạm xa cách, nhưng lại nhiều một phần phúc hắc. Chẳng hiểu sao khi đọc đoạn ngắn tác giả thêm vào, và vài chi tiết ái muội, tôi rất dễ liên tưởng đến một kẻ phúc hắc, có chút tâm cơ, có chút kiêu ngạo, biết chơi chữ mỉa mai người khác, lại có mặt ngây thơ đơn thuần vì chưa yêu ai bao giờ. Lâm Trục Thủy quá kín đáo nên khi phát hiện một mặt khác của y, tôi vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị. Nhất là mặt ấm áp ôn nhu của Lâm Trục Thủy, thật giống như nước sâu làm người ta chỉ muốn chết chìm trong đó vậy. “Người mà ta Lâm Trục Thủy muốn che chở, cũng có thể gọi là uy hiếp?”. Những lời chứa đầy cường đại và tự tin như thế không khiến Chu Gia Ngư ngày càng mê muội mới là lạ. Lúc nào cũng là quan tâm đến Chu Gia Ngư trước, phải bảo đảm hắn không bị thương tổn, không bị đau.
“Lúc trước anh nói anh sẽ thu bốn đồ đệ, hiện tại vì sao nhiều thêm một người?”
“Tôi lại cảm thấy chính mình không tính sai”.
“A?”
“Lại chờ vài năm đi.”
Lâm Trục Thủy có vẻ nhận ra tình cảm của mình trước cả Chu Gia Ngư. Từ lúc gặp Tuệ Minh, nói mình đúng là chỉ nhận bốn đồ đệ, gián tiếp phủ nhận Chu Gia Ngư là đồ đệ, tôi đã thấy có vấn đề rồi. Sau đó Lâm Trục Thủy gặp kẻ lạ mặt ngồi xe lăn trên mái nhà (liên quan đến Từ Kinh Hỏa), nói chuyện về Chu Gia Ngư có thể cứu Lâm Trục Thủy, tôi mới nghi ngờ không biết ý tứ của Lâm Trục Thủy lúc nói với Tuệ Minh có đúng là ý ái muội hay gì khác. Nếu không phải Lâm Trục Thủy vừa nói vừa cười, rồi cư xử này nọ, tôi còn thật nghĩ y chỉ coi Chu Gia Ngư như một người có thể giúp mình vượt qua kiếp nạn. Mà có lẽ ban đầu Chu Gia Ngư đúng là chỉ như vậy trong suy nghĩ Lâm Trục Thủy. Y hẳn là không tính được Chu Gia Ngư là nửa còn lại của mình.
“Tiên sinh, tôi hơi sợ”.
“Tôi ở đây”.
Nhưng thật sự Lâm Trục Thủy quá nội liễm. Trong vấn đề tình cảm, thật khó để xác định cách nhìn của y. May là y khá quả quyết và kiên định, nhận định Chu Gia Ngư rồi sẽ không đổi ý. Chứ một người cứ ngại ngùng, cẩn thận che giấu, một người lại quá nội liễm, nếu không có ai chịu bước ra một bước, họ sẽ mãi mãi cách nhau một bức tường không thể phá. Cơ mà cũng vì tính cách hai người này, tôi không quá thỏa mãn với tuyến tình cảm. Ngọt ngọt nhiều, ấm áp nhiều, song nó chỉ chủ yếu xuất hiện ở phần cuối, sau khi hai bên bày tỏ. Tôi đã mong muốn hơn nữa, chắc tại nếm đến ngon ngọt rồi nên càng tham. Dù sao thì với Tây Tử Tự, tôi cũng không nên đòi hỏi, không ngược đã là may lắm.
“Chu Gia Ngư,” Thanh âm của Lâm Trục Thủy ngay bên tai hắn, gần như thế, lại rõ ràng. Y nói: “Tôi không muốn đợi, để tôi chăm sóc em, có được không?”
Chu Gia Ngư không nói chuyện.
“Chu Gia Ngư?” Lâm Trục Thủy không nghe thấy thanh âm của Chu Gia Ngư, trong ngữ điệu dẫn theo điểm nghi hoặc.
Chu Gia Ngư vẫn không nói chuyện.
Xem thêm|: Mẫu giấy ủy quyền trẻ em đi máy bay với người thân 2023
Lâm Trục Thủy: “…”
Ngay tại lúc y bắt đầu hoài nghi Chu Gia Ngư có phải ngất đi hay không, cá nhỏ ngu ngốc trên giường rốt cục kích động đáp lại. Chu Gia Ngư dùng sức ôm lấy Lâm Trục Thủy, cả người phát run vì kích động: “Tiên sinh, tiên sinh, tôi thích ngài, tôi đặc biệt thích ngài”.
“Ừ.” Khóe miệng Lâm Trục Thủy gợi lên một tia tươi cười, hôn hôn mái tóc mềm mại của Chu Gia Ngư.
“Đặc biệt thích.” Chu Gia Ngư nói năng lộn xộn, “Ngài khiến tôi làm gì cũng được. Tiên sinh, ý của ngài là ngài cũng thích tôi sao?”
Lâm Trục Thủy nói: “Đúng, tôi cũng thích em”. Hắn nói rõ ràng, không mang một chút dài dòng dây dưa, cho Chu Gia Ngư tin tưởng lớn nhất, “Em rất tốt, rất đáng yêu, tôi rất thích.”
Công nhận gặp được Chu Gia Ngư là may mắn của Lâm Trục Thủy, tương tự như gặp được Lâm Trục Thủy là may mắn của Chu Gia Ngư vậy. Chu Gia Ngư giúp Lâm Trục Thủy thể hiện đủ các loại tình cảm bình thường của con người, biến Lâm Trục Thủy trở nên sống động. Lâm Trục Thủy biết học lưu manh, tranh thủ tính phúc. Y biết ăn dấm, có chiếm hữu dục. Lâm Trục Thủy ghen với tên kiểm an, còn ghen với Từ Kinh Hỏa vì Chu Gia Ngư từng gọi cho hắn ta bảy, tám lần trong khi chỉ gọi cho mình năm lần. Thật là dở khóc dở cười. Tôi thích một Lâm Trục Thủy thế này hơn Lâm Trục Thủy lúc ban đầu nhiều.
Kết thúc của phần này trong Vì hài hòa mà phấn đấu là BE. Do đó, tôi từng khá lo lắng cho kết cục của tác phẩm trường thiên này. May là tuy có chút khúc chiết, tác giả vẫn để kết là HE. Chu Gia Ngư là vì cứu người quan trọng nhất của mình mà chết. Lâm Trục Thủy cũng là suýt chết khi tìm cách kéo dài tính mạng cho người yêu. Phải nói rằng tuy đoạn cuối không ma quỷ, lại là cao trào, là điểm nhấn của toàn truyện. Nó tiết lộ mục đích thật sự của Mạnh Dương Thiên, đồng thời một lần nữa cho thấy tình yêu sâu sắc của CP chính. Lâm Trục Thủy không thể bỏ xuống Chu Gia Ngư, nguyện bôn ba tìm khả năng sống lại người chết, trực tiếp giết người, rút máu mình đưa cho Chu Gia Ngư…. Lâm Trục Thủy không phải là thần. Y chỉ là có năng lực hơn người khác một chút. Y không phải không gì không làm được. Y không thể suy đoán chu toàn, không thể không mắc bẫy của Mạnh Dương Thiên. Y quá bối rối lo sợ trước tương lai tồi tệ của Chu Gia Ngư. Chính bản thân Chu Gia Ngư còn thấy tương lai đó đáng sợ.
Tình yêu không là lý trí. Không phải vì Lâm Trục Thủy rút máu ra rồi nên Chu Gia Ngư bắt buộc phải uống do sợ lãng phí. Không phải vì mọi người và Lâm Trục Thủy sẽ cực kỳ đau khổ sau khi mình chết mà Chu Gia Ngư không dám một mình đến gặp kẻ địch. Chu Gia Ngư không ngốc. Là hắn không dám phiêu lưu, không dám đánh cuộc tính mạng của Lâm Trục Thủy. Nếu lúc đó Chu Gia Ngư tỉnh táo suy đoán thiệt hơn, thì đã không còn là tình yêu nữa. Lâm Trục Thủy có thể vì hắn làm nhiều như vậy, đưa Lâm Trục Thủy cả mạng của mình thì có là gì?
“Không được, tôi không có nhiều máu như vậy.” Chu Gia Ngư gian nan nói, “Làm thế nào….”
Chu Gia Ngư nhìn cánh tay của mình, chợt nghĩ tới điều gì: “Ngoài máu ra…đồ vật khác có thể chứ?”. Hắn dùng dao nhỏ cắt một ít tóc của chính mình, ném vào bên trong đài sen. Nhưng bãi đá phía dưới không có gì biến hóa, cũng không nhúc nhích.
“Tóc không được?” Chu Gia Ngư nói, “Như vậy…thịt thì sao?”
Xem thêm|: Lễ hội cầu ngư ở Bình Định – UBND tỉnh Bình Định
Phân đoạn ở trên đài là phân đoạn chứa nhiều cảm xúc nhất toàn truyện. Nuối tiếc, đau đớn, khổ sở, áy náy, buồn bã, thở dài, chua xót…. rất nhiều, rất nhiều thứ trộn lẫn trong vài chương đó. Tôi đã cực kỳ ngạc nhiên trước những gì Chu Gia Ngư có thể làm cho Lâm Trục Thủy. Có lẽ tôi đã đánh giá thấp tình yêu của hắn. Chu Gia Ngư yêu Lâm Trục Thủy bằng cả sinh mạng mình. Suốt quá trình chết đi, trong đầu hắn chỉ là hình bóng tiên sinh nhà hắn. Đau đớn giày vò, sinh mệnh dần biến mất, song Chu Gia Ngư duy nhất làm là cố gắng nhìn Lâm Trục Thủy lần cuối. Khi không cố trườn lên được nữa, hắn vẽ hình trái tim, hình con cá, và chữ “Thủy”. Đúng ra là hắn muốn viết chữ “Yêu” thay cho hình trái tim, nhưng chữ này quá phức tạp, trong khi Chu Gia Ngư muốn viết nó tỉ mỉ nhất, đẹp nhất mà tay cứ mãi run rẩy. Hắn nghiêm túc dồn lực vào việc bày tỏ tình yêu của mình lần cuối cùng. Hắn thỏa mãn khi có thể để lại lời nhắn cho Lâm Trục Thủy. Thật là một đứa ngốc….
Cả quá trình là tra tấn Chu Gia Ngư, đồng thời tra tấn người đọc. Ngược thân nhân vật chính, lại ngược tâm người đọc như tôi. Tôi không thể hình dung được Quán Nhi trắng trắng mềm mềm tự róc thịt mình ra, để lộ xương trắng phía dưới. May là Lâm Trục Thủy không có biện pháp nhìn thấy quá khứ, tôi cũng không hy vọng y có. Y nhìn thấy tận mắt chắc là điên luôn, chứ không được bình tĩnh như thế này. Dù sao hiện trường chỉ giúp phỏng đoán điều đã xảy ra, chứ không diễn trực tiếp lại được.
Biểu hiện của Lâm Trục Thủy cũng là ngoài dự đoán của tôi, hay đúng hơn, là nghiêm trọng hơn tôi từng tưởng tượng. Có thể nói, cái chết của Chu Gia Ngư giúp bộc lộ một cách đầy đủ và toàn vẹn tình yêu của Lâm Trục Thủy. Lâm Trục Thủy có thể mở mắt, mất đi thân thể chí dương hành hạ bao lâu nay. Nhưng y đánh mất cá nhỏ nhà y. Y đổ lỗi lên đầu mình, cho rằng đó là mình không đủ cẩn thận, không đủ trân trọng gìn giữ. Y còn định đi tìm chết, vì sợ Chu Gia Ngư ở địa phủ bị khi dễ. Chu Gia Ngư mang lại cho y ấm áp và giúp y sống như người thường. Cũng chính hắn lấy đi ấm áp, và biến Lâm Trục Thủy trở lại thành lãnh đạm xa cách. Không, cái chết của Chu Gia Ngư là lấy đi toàn bộ sinh lực của Lâm Trục Thủy. Nếu không phải Chu Gia Ngư có đường sống, Lâm Trục Thủy đã tự đi tìm chết lâu rồi, cả đầu tóc bạc trắng đã là gì. Không có nước, cá không sống được. Không có cá, nước là nước lặng. Lần đầu tiên, tôi hiểu được mục đích của tác giả khi đặt tên cho hai nhân vật là “Thủy” và “Ngư” như vậy.
Sau khi thân thể Chu Gia Ngư chuyển biến tốt đẹp không ít, Lâm Trục Thủy đột nhiên nhắc đến việc di dân.
Lúc ấy đầu óc Chu Gia Ngư chưa hoạt động tốt, ngây ngốc hỏi Lâm Trục Thủy vì sao muốn di dân.
Lâm Trục Thủy nhìn hắn: “Muốn ở bên em trên mặt pháp luật”
Chu gia Ngư sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Được nha”.
Lâm Trục Thủy nghe Chu Gia Ngư đồng ý rõ ràng như thế, dường như cũng hơi hơi thở phào. Y vươn tay cầm lấy tay Chu Gia Ngư, mười ngón xen kẽ, biểu tình nghiêm túc cực kỳ: “Đừng lại rời khỏi tôi, được không?”
“Được”. Chu Gia Ngư đưa tay, hôn mu bàn tay Lâm Trục Thủy, “Em quyết sẽ không lại rời đi anh”.
Lâm Trục Thủy ôm Chu Gia Ngư, lực lớn như hận không thể nhét hắn vào thân thể của mình. Y nói: “Cám ơn”.
Chu Gia Ngư hôn hôn cằm Lâm Trục Thủy: “Phải là em cám ơn anh.”
Có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất cả đời em.
Các nhân vật rất có chiều sâu. Dù bị hạn chế bởi ngôi kể, các đặc điểm tính cách vẫn được bộc lộ rõ ràng. Nhóm của Chu Gia Ngư gồm Thẩm Nhất Cùng, Thẩm Mộ Tứ, Thẩm Nhị Bạch, Thẩm Hướng Tam, Lâm Giác, Kim Long, Tiểu Chỉ (“chỉ” ở đây có nghĩa là giấy) và Tiểu Hoàng đều cực moe. Mỗi người có đất diễn riêng, ấn tượng rất tốt. Không ai bị quên lãng hay bị che mờ bởi ai khác. Phía phản diện hay vai phụ như Từ Giám, Từ Nhập Vọng….đủ thể hiện mình.
Truyện không phải hoàn toàn không có bug. Nó không hoàn hảo, cũng không phải khiến người người nhà nhà đều thích. Tuy nhiên, tổng thể thì truyện có sức hấp dẫn, đáng đọc. Nói thật, khi đọc xong tôi còn hơi hẫng vì đã hết rồi. Mà truyện làm tôi thêm nhiều hứng thú với phong thủy nữa.